Tâm lý “Thượng Đẳng” trong đám đông
“Thoáng nghe” rằng con người là sinh vật đứng đầu trong chuỗi thức ăn, thế nên từ đó qua nhiều thế hệ, dần con người cũng trở nên “Thượng đẳng” qua từng thời kỳ. Đặc biệt là khi đưa vào tay con người vật chất và khả năng tạo ra vật chất.
Từ đó, họ đã và đang nuôi dưỡng Cái Tôi (Ego) thay vì Linh hồn của mình.
Và, vì tâm lý mình là “sinh vật đứng đầu trong chuỗi thức ăn” nên họ nghiễm nhiên xem việc sát sinh, chà đạp đồng loại, vơ vét của cải là hoạt động thể hiện bản thân một cách “tuyệt vời nhất”. Chứng minh họ có quyền sinh sát vô tội vạ, chứng minh ở cõi đất này, việc thu vét càng nhiều càng cho họ thấy rằng “họ có giá trị”.
Nhưng đâu đó, họ lại không hiểu rằng việc bản thân có giá trị hay không không đến từ bên ngoài, mà đến từ bên trong. Họ có thể có rất nhiều tiền, nhưng đôi khi chẳng đổi lại được gì ngoài những sự a dua nịnh hót, những lời khen đầy mục đích vụ lợi.
Và, họ lại dành cả đời để chứng tỏ cho người khác xem, để đổi lại “sự công nhận” của thế gian - một sự lầm tưởng tai hại về hạnh phúc. Vì đời họ có nhiều nhất 80-90 năm, mà đã dành 2/3 cho việc sống cho thiên hạ rồi.
Tệ hơn là họ sẵn sàng bỏ cả 50 năm để sống với cuộc hôn nhân như địa ngục, chỉ vì muốn giữ cái hình ảnh gia đình yên ấm trong mắt của xã hội.
Lúc nào họ cũng cho rằng bản thân mình ổn, mình trọn vẹn, mình “thành công” nhưng không kể đến những giấc ngủ chẳng hề ngon, những “gồng mình” lên mỗi ngày để thiên hạ thấy rằng mình đang rất tốt, rất đủ đầy. Những chiếc mặt nạ được đeo vào mỗi ngày mang tên: tươi vui, thành công, mạnh mẽ, giàu có, xinh đẹp.
Để rồi khi đêm về tháo bỏ từng lớp mặt nạ ấy ra, tâm họ trống hoác, tiêu cực hay tồi tệ thì họ cũng tặc lưỡi cho qua, chỉ bảo là thế giới bên ngoài có quá nhiều thứ khiến mình mệt. Mà họ mãi chẳng nhận ra, mình “mệt” là do mình!
Song, việc cho mình là đứng đầu cũng dẫn đến việc họ xem thường những người nghèo khó hơn mình, xem thường những sinh mệnh bé nhỏ như động vật, xem thường những người khiếm khuyết vv…
Nhưng họ cũng chẳng mãi nhận ra, rằng thế giới này rất Cân Bằng, luôn có thiện, có ác, có xấu, có tốt, có giàu, có nghèo, có động vật, có con người, có cây cỏ vv… Tất cả tưởng chừng đối kháng lẫn nhau nhưng luôn đồng hành cùng nhau để giúp nhau phát triển. Và thế giới cũng không thể thiếu một mảnh ghép nào, tất cả mảnh ghép dù là nhỏ bé nhất như hạt bụi cũng có vai trò của riêng nó, không thiếu cũng chẳng thừa.
Chúng ta, những con người to xác nhưng so với Trái Đất, với Vũ Trụ thì rõ ràng mình cũng chẳng to bằng hạt bụi.
Vì thế, không ai hơn ai và không ai kém cạnh hơn ai. Tất cả, đều đã và đang làm tròn vai của mình để tạo nên bức tranh tổng thể là Xã Hội hoặc nói cách khác thì tất cả đến với nhau để cho nhau trải nghiệm, rồi thôi.
Nhân duyên vốn dĩ ngắn, đời người lại vô cùng hạn hẹp. Vì thế cho nên ngay tại phút giây này, bạn có thấy rằng mình có đang sống, hay đang “tồn tại” một cách đầy toxic và chán nản?
Nếu cảm thấy cuộc sống bạn đen tối, thì đúng rồi, đây là thời điểm vàng để bạn thay đổi! Chính xác là ngay tại thời điểm này!
Còn thay đổi như thế nào? Bạn có thể kết nối với mình vì mình có khả năng giúp bạn trở nên tốt hơn, luôn là như vậy.
Hãy tin rằng bạn có quyền tự trao cho bản thân khả năng hạnh phúc và cũng có khả năng kiến tạo cho bản thân một cuộc sống hạnh phúc. Luôn luôn!
Chúng ta không sống vì nghiệp lực và cũng chưa từng bị nghiệp lực “khiến” bạn phải như thế này hoặc như thế nọ.
Tất cả là guồng quay, như những mắt xích của sự cân bằng. Nên bằng cách tìm ra điểm cân bằng thì bạn cũng thoát khỏi motif mà bản thân nghĩ là mình vẫn đang bị nghiệp lực hay một thứ gì đó chi phối. Cơ thể này là của bạn, linh hồn này là của bạn và lựa chọn để kiến tạo ra một cuộc đời như thế nào, cũng là do bạn!
Nhận xét
Đăng nhận xét